Diễm xưa

Tôi về quê nội một ngày trời trở gió. Cái se se lạnh đầu mùa như đưa con người ta phiêu lãng trong cuộc hành trình trở về với một miền kí ức bị đánh rơi trong quá khứ, gợi ta nhớ về những kỉ niệm xưa cũ. Nhớ ngày này 15 năm trước, gia đình tôi đã dứt áo, bỏ cái làng quê yên bình này ra đi để tìm đến nơi phồn hoa đô thị. 15 năm sau, khi đôi chân đã mỏi mệt, tôi lại tìm về nguồn cội, tìm về một cõi bình yên, dịu dàng, một cõi ta có thể lắng nghe từng hơi thở của cuộc sống, và trên cả, đó là ta có thể lắng nghe tiếng lòng của chính mình.



Tìm nơi bình yên…
Sáng dậy từ sớm giúp bà làm con gà, đánh bữa tiết canh. Mó tay mó chân mới biết mình còn… ngố tệ. Thôi cũng đành chứ biết sao, chả thế mà dân gian mới có câu: "thà một lần dại khờ còn hơn cả đời ngu ngơ" đó sao :p.

Mây buồn, giấu nắng ở đâu
Để mưa nặng hạt em lâu trở về
Chiều nay lại mưa. Mưa làm gì để lòng người cứ mãi loay hoay tìm kiếm hình bóng mình trong ngôi nhà của quá khứ. Ngày tháng cũ ùa về tựa như những cơn gió đầu mùa, nhanh và lạnh tê tái. Gửi tầm mắt về phía xa, thảng như thấp thoáng đâu đó bóng hình ai đến cùng chút vui buồn trong kí ức. Ngoài kia, từng con nước vẫn xô bờ, thời gian vẫn cũ mòn cùng với cái việc trôi chảy lở bồi của nó, và dẫu cho, những mái đầu xanh mỗi ngày lại lớn lên cùng với sự nuôi nấng của bao lớp vỉa phù sa văn hóa của lớp người xưa gửi lại đắp bồi thì những nỗi nhớ vẫn cứ se sát lại mỗi khi lang thang một mình nơi đầu sóng ngọn gió.
"Thương nhớ ơ hò, thương nhớ ai
Sóng xa từng lớp lớp mưa dài".
Em ở đâu, có nghe dòng sông hát? Bờ xưa, ngõ cũ, lòng thì vời vợi xa...

Để người phiêu lãng quên mình lãng du…
Chiều nay mưa, tiếp tục mưa. Nhưng sao mưa lạ quá.
Gió hát lại bài ca xưa, trên con đường bụi màu năm tháng.
Có một chiều mưa lạ thoáng những niềm vui xinh. Có một chiều mưa lạ để những nỗi đau bỗng chốc trở thành lịch sử.
Chiều mưa lạ để kẻ cô độc quên mình lẻ bóng. Chiều mưa lạ.

D: It's written.
Mưa tạnh. Gió vương vấn giọt nước trong lành. Những mảng nắng chiều còn sót lại cũng vừa kịp tan.
Xin tạ lỗi với quê nhà cùng những trái tim nơi đây. 15 năm xa cách tựa thoáng mây bay, 15 năm chợt vắng buổi chiều nay…
Trở về với bon chen cuộc đời, với guồng quay của thời gian, với thành phố mưa giăng phủ đầy.
Thành phố buồn, nơi mùa thu không ở lại…

 

còm nào bà con